Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Sau một chuyến đi



Sáng nay thiệt giỏi. Thức dậy sớm để làm file báo cáo cho sếp. 3h nhưng chắc sếp cũng thức rồi.
Tự nhiên nhớ chuyến công tác Nha Trang vừa rồi.
Đầu tiên là được đi tàu lửa (so với nhiều phương tiện di chuyển thì mình vẫn thích tàu lửa nhất), xình xịch, xình xịch... Lần cuối đi tàu là lên Lào Cai, thoắt cái đã 4 năm rồi, khi ấy mình là cái rơ-moóc của anh Kiên, chị Trang.
Có bạn tiễn mình ra ga và suýt khóc, haha. Cứ như mình sẽ đi định cư ở vùng đất xa vời nào đó vĩnh viễn vậy. Đúng là ủy mị ghê.
Ngồi với sếp và bạn Việt Nga trên tàu, cái máy lạnh lạnh thiệt là lạnh làm ai cũng có nhu cầu chui vào chăn mà ngáy. Bạn Khánh ở toa 12 chạy sang rủ rê mình vào canteen. Cũng may, không thì lăn ra ngủ - phí thời gian.
Cái cảm giác ngắm tất cả mọi vật trượt đi dễ làm lòng chùng lại, con tàu sẽ đi qua bao nhiêu thứ trên đừơng: hàng cây, con sông, cây cầu, những ánh đèn leo lét từ những căn nhà bên đường, ánh sáng chập chờn đâu đó phía xa xa, cánh đồng sẫm màu... Mọi thứ không khó đoán lắm dù bên ngoài trời tối. Cái khó là thử đoán xem mình sẽ đi về đâu? cuộc đời mới 30 năm của mình cũng đã trải qua kha khá chuyện, không đếm hết tốt - xấu (chắc tốt nhiều hơn vì mình vẫn thấy mình là kẻ may mắn mà)nhưng để biết đích đến của nó chắc cũng không dễ dàng chút nào, không như con tàu này, đích của nó là bờ biển đẹp thuộc hàng nhất nhì Việt Nam.
7 ngày khác nhau của hội chợ trong cái nắng, gió và mùi cát biển. Cái thú đi bơi, thả nổi nguời trên mặt nước buổi sáng quả là không thể kiếm thấy ở TP.HCM (hay mình lấy quách anh chàng nào đó ở Nha Trang để có cớ tắm biển, hihi). Tự nhiên cũng nhớ kỷ niệm ở Nha Trang với một người bạn... lội nước ra Hòn Chồng, chỉ có biển, có gió và có bạn.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Khôn thứ nhất: cần dịu dàng nữ tính, bớt tháo vát đi (bạn Nga nói vậy)để người khác làm giúp mình chứ dại gì cứ è cổ làm hoài. Uh, vụ này cũng có lý. Hậu quả: trễ tàu, phải bỏ tiền ngu mua lại cái vé khác mà còn phải đi tàu chợ, chậm và có mùi là lạ.
Khôn thứ hai: nhận ra là bạn Hải bên Hàng Việt rất có hiếu với mẹ, hóa ra cái sự từ chối ăn nhậu, đàn đúm với nhóm là có căn nguyên (căn nguyên khiến bạn bị mang tiếng là chị Hải).
Khôn thứ ba: đàn ông rất thực dụng, họ nhìn phụ nữ rất trần tục (mặc dù anh Tuấn chuyên gia khẳng định đó là bản chất sinh học chứ không phải trần tục theo nghĩa mình nói).
Khôn thứ tư: biết thêm mớ chuyện bà tám của mấy ông DN như ông Thanh - Tân Hiệp Phát
Khôn thứ năm: được lòng một vị chuyên gia khó tính như ông Tuấn, thân tình hơn với ông Huệ, và bị ông Chính dùng ánh mắt chọc ghẹo (không dễ vậy đâu anh trai).
Khôn thứ sáu: ngày cuối tự cho phép mình relax hết 2 tiếng đồng hồ trên bãi biển (tức là ngồi trứơc biển, sau lưng hội chợ mà không thèm nhớ gì công việc), được anh Sơn thợ điện lịch sự che nắng cho, định từ chối nhưng nhớ ra cái khôn thứ nhất nên chặc lưỡi, kệ, để mấy ổng thể hiện làm đàn ông.
Khôn thứ bảy: chà nhiều khôn quá, cột lại bỏ túi làm cẩm nang, mai mốt có chiện, mở ra xem.

Không có nhận xét nào: