Thứ Tư, 27 tháng 5, 2009

Mưa

Vì tựa đề là mưa nên chỉ nói chuyện mưa, dứt khoát hổng nói mấy chuyện nhức đầu khác


Đại loại là sau khi suy tư "to tát" thì mình bắt đầu lảm nhảm về thời tiết để giải stress.

Sài Gòn mưa liên tục 3 ngày và vẫn tiếp tục âm u.
Hậu quả của trận mưa ngày đầu - rơi vào đúng buổi giao ban cơ quan đầu tuần: nhích từng chút trong đoàn xe vượt ngã bảy trong vùng nước ngập - cũng mừng là mình đã đi dép lào (mặc vest đồng phục,haha), sếp không có chỗ làm việc vì phòng sếp dột kinh khủng, tài liệu, máy tính, máy in ướt sũng, đèn neon lủng lẳng do không còn bám trần thạch cao nữa, (đúng là chơi sếp vì cả nhà không bị gì hết, chỉ bị dột ngay phòng sếp thôi).

Hậu quả tiếp theo: sếp giận vì cái phòng làm việc chưa sửa được, mình chưa gởi sếp cái thư si nghĩ nghiêm túc về lương, đi làm vẫn phải mặc váy và chuẩn bị dép lào

Vì Sài Gòn vẫn mưa
to be continued...

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

chuyện buồn

Hổng hiểu sao khi lớn người ta hay buồn thế nhỉ
Chuyện gì cũng làm người ta bận lòng quá.
Thằng bạn thân gọi miết từ hôm qua đến giờ. Mượn tiền. Đây là cái lý do của hầu hết các cuộc gọi của nó).
Hổng biết giải quyết thế nào.
Từ hồi đi làm đến giờ, cứ mỗi lần tiết kiệm được tiền là nó xuất hiện, đủ lý do. Mình lại mềm lòng cho mượn và chưa bao giờ nó trả.
Nó không đủ can đảm để mở lời với mẹ, với bạn gái vì sợ họ thất vọng.
Nó không sợ mình thất vọng.
Lần nào mình cũng muốn nó hiểu, mình không bao giờ quay lưng với nó nhưng cũng không đồng nghĩa là đáp ứng mọi yêu cầu một cách vô điều kiện.
Hổng thể làm gì để nó khá hơn sao?

Hổng hiểu, hổng biết, hổng thể...

Phức tạp quá

Chốn bình yên

Chốn bình yên hôm nay trời xanh thăm thẳm, mây trắng tinh, bay lãng đãng.Lạy chúa, trời hổng mưa.
Khu cư xá im lìm, chỉ có những người đi thăm như mình nói chuyện lao xao, loáng thoáng gì đó. Nhà không có trưng biển số nhưng nhớ vị trí nên cũng hổng cần. Lần này tự tin hơn lần trước và phải cuốc bộ vào nhà. Bữa nay mẹ anh đã có người thăm, chắc là vào buổi sáng. Mình cũng lỡ chuẩn bị hết nên đành ké vào, thôi lòng thành. Phần còn lại mình gởi cho hàng xóm của mẹ anh vì thấy hình như hổng có ai thăm.
Lang thang qua những ngôi nhà. Cũng định bụng tìm dì của anh nhưng vẫn tìm không được. Cả vùng rộng lớn bao nhiêu nhà, đủ các kiểu. Chủ nhà bình thường thì nhà giống giống nhau, chủ nhà làm nghệ thuật thì nhà cũng nghệ thuật hơn hẳn, chủ nhà có công thì ở mặt tiền, có sân trồng cỏ phía trước...cha cha... cũng phân biệt rạch ròi ghê.
Cây na hôm trước thấy có quả, bữa nay mất tiêu, hổng biết đứa nào nghịch trộm mất, không biết chủ nhà có tức không?
Cuối cùng, ghé nhà ông Kiệt. Ổng ở nhà to, bảng giới thiệu đen, kiệm lời. Cũng phải thể hiện sự tôn trọng chứ vì ông là người đỡ đầu của sếp mình mà

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này đi thăm chốn bình yên sớm hơn nên thời gian lang thang nhiều hơn. Trước khi vào, ghé ông bán hàng, ông nhận ra, cười nói: "Đi một mình thì nên đi sớm, chứ chốn này lạnh lẽo thấy mồ,có gì hay đâu, đi sớm về sớm".
Về sớm...

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

Yêu hơn một người ?


Phạm Lữ Ân

Nếu em đã hỏi thì quan điểm của tôi là: hoàn toàn có thể. Tại sao người ta có thể yêu cùng lúc mười hai đứa con (thậm chí vừa con nuôi lẫn con ruột), yêu cùng lúc năm ông anh bà chị mà lại không thể ỵêu hai người đàn ông hay đàn bà cùng lúc?

Việc khuyến cáo “chỉ nên yêu một người” cũng giống như khuyến cáo “đang lái xe đừng nhìn cô gái đẹp bên kia đường” vậy. Nó góp phần giảm rủi ro và ngăn cản tai nạn giao thông. Nhưng nếu em có đủ khả năng để vừa nhìn, vừa lái xe, tôn trọng luật giao thông và không gây tai nạn cho người khác thì…

Tuy nhiên, cái thực tế mà em nhìn thấy: một người đàn ông quan hệ cùng lúc nhiều người phụ nữ, những ông chồng không chung thủy, những cô gái phân vân giữa hai chàng trai… không đơn giản là những ví dụ của…yêu hơn một người cùng lúc. Nó có thể là sự đam mê thể xác, toan tính bạc tiền, trò chơi chinh phục…

Thôi được, tôi đồng ý là chúng ta chỉ nói đến tình yêu thuần túy, vô vị lợi, hoàn toàn thuộc về cảm xúc. Có thể yêu hai người cùng lúc bằng tình yêu thực sự không?

Nếu em đã hỏi thì quan điểm của tôi vẫn là: hoàn toàn có thể.

Tình yêu là điều rất khó lý giải. Người ta thường nói, tình yêu không có biên giới. Điều đó đúng với tuổi tác, giai cấp, màu da, chủng tộc…thậm chí đúng với cả …giới tính và đương nhiên, số lượng. Chuyện yêu cùng lúc hai ba bốn năm hay sáu người gì đó là chuyện hoàn toàn mang tính cá nhân. Không phải mối tình nào cũng kết thúc với lòng thù hận, bởi thế, không ít người phải đối phó với tình trạng hình ảnh người yêu cũ chưa chịu vẫy tay chào mà hình ảnh người yêu mới đã ào ào xông tới. Em hoàn toàn có thể giữ lấy hai hình ảnh đó trong tim mình, người yêu của em cũng vậy. Dù sao trái tim cũng là thứ khó kiểm soát và chẳng ai biết được ta giấu gì trong tim ta.

Nhưng, trong khi yêu bao nhiêu người cùng lúc luôn là bí mật của riêng trái tim em, thì việc tồn tại trong mối quan hệ yêu đương với hơn một người cùng lúc lại không còn là vấn đề riêng nữa.

Mọi con người đều có quyền tự do chọn lựa và chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Điều tối quan trọng trong mọi mối quan hệ, giữa người với người, đó là sự tôn trọng. Chúng ta phải tôn trọng quyền được biết và quyền được lựa chọn của đối phương. Nếu em không thể (hay không muốn) chọn lựa thì em vẫn phải trả cho những đối tượng kia quyền chọn lựa của họ. Thực tình, không mấy người kết án trái tim đâu, người ta chỉ kết án những toan tính ích kỷ của cái đầu. Người ta dễ thông cảm với một trái tim đa đoan, nhưng hiếm khi tha thứ cho sự lừa dối. Bởi tình yêu thường không liên quan gì đến đạo đức, nhưng cách ứng xử với con người thì có.

Tôi biết một người đàn ông có đến bốn bà vợ sống rất vui vẻ với nhau. Bí quyết của ông là trước khi đến với ai, ông đều thành thật kể với họ, rồi kể với các bà vợ mình. Nếu tất cả đồng ý thì ông tới luôn. Nếu một trong các bà từ chối thì ông không theo đuổi nữa. Đa số mọi người nể trọng ông thay vì phê phán. Tôi chắc cả thế giới này đều có lúc mong được như ông (joke). Tuy nhiên, ít ai đủ bản lĩnh, đủ thành thật như ông. Vấn đề duy nhất là trong nhà ngoài ngõ từ vợ cho đến người xa lạ ai gặp ông cũng hỏi: “Trong bốn bà, ông yêu bà nào nhất?” Đó là việc duy nhất khiến ông phải đau đầu đối phó và là bí mật duy nhất mà ông quyết không trả lời nhằm giữ hoà khí giữa bốn bà, bởi như một câu danh ngôn mà tôi quên mất tên tác giả: “Một người được yêu chỉ thật sự hạnh phúc khi biết mình đã được yêu hơn ai.” Những bi kịch trong cung cấm thời xưa thường bắt đầu khi ông vua trả lời câu hỏi đó, dù bằng lời hay bằng hành động.

Vì tình yêu không giống nhau ở mỗi người, tôi không thể mang cảm giác khi yêu của tôi gán ghép cho người khác. Tôi không dám khẳng định rằng vì tôi chỉ yêu có một người trong một thời điểm nghĩa là cả thế giới cũng (phải hay nên) như vậy. Tôi chỉ muốn chia sẻ với em, từ góc độ cá nhân, tôi tin rằng, khi ta yêu một người nào đó, ta đã trao hết cả trái tim, tâm trí, thời gian và chẳng còn gì để dành cho một người khác nữa. Khi ta yêu một người nào đó, ta thậm chí quên hết cả thế gian…

Một anh bạn của tôi thú nhận rằng lý do để anh phải chọn chỉ một người rất đơn giản: Anh không đủ tiền, thời gian và sức lực để ngồi chịu trận trong rạp xem bộ phim Sex and the City hai lần, đi hội chợ triển lãm nữ trang và áo cưới hai lần trong một tuần…Phải mua hai món quà trong ngày Valentine và băn khoăn không biết nên ăn tối với ai trong ngày sinh nhật của chính mình…Và dù sao thì anh cũng chỉ dẫn được một cô về ra mắt mẹ để xin cưới.

Tôi cũng gặp vài người ưa thích quá trình sàng lọc, nhưng số đó ít thôi, còn đa số những người khác cả đàn ông lần phụ nữ mỗi lần yêu đều hy vọng tìm được đúng người để đi đến hôn nhân. Cho dù em nghĩ về hôn nhân một cách lạc quan hay bi quan, thì khi thực sự yêu ai đó em cũng mong muốn gắn kết với người ấy đến cuối cuộc đời.

Tình yêu không phải là điều chỉ đơn giản xảy ra rồi tồn tại như thế mãi. Nó bắt đầu bằng một chồi non - một rung động khi nhìn thấy người ấy. Nhưng nếu em chỉ rung động mà không nhìn thẳng vào mắt người ấy lần nào thì tình yêu như cánh chim không có chỗ đậu. Nếu em chỉ nhìn mà không nói thì tình yêu sẽ chết non. Nếu em chỉ tỏ tình rồi để đó đi làm việc khác mà không dành thời gian trò chuyện, hẹn hò, cà phê, xem phim cuối tuần, dự sinh nhật, tâm sự, chia sẻ, động viên, cãi nhau, khóc lóc, giận dữ rồi làm hoà thì tình yêu sẽ bị suy dinh dưỡng.

Yêu thì không khó, nhưng sống cùng tình yêu thì không dễ.

Tôi còn nhớ tấm thiệp mà tôi mua cho kỷ niệm năm năm ngày cưới của mình. Một cánh chim tung gió trên trời. Một con cá kiếm dưới biển. Cả hai lao vào nhau, gặp nhau ở ngay mặt nước và cùng biến đổi, kết hợp thành một…con thuyền. Chim trời hoá thành cánh buồm. Cá nước hoá thành thân thuyền. Trước mặt là biển rộng. Đó là một hình ảnh ví von hoàn hảo. Tình yêu chính là quá trình biến hoá đó. Nó thực sự là như vậy. Nó đôi khi, không hề dễ dàng mà đầy những trải nghiệm đau đớn. Tình yêu, không chỉ là gặp gỡ và đồng hành. Tình yêu cũng không phải là sự tận hiến từ một phía mà là kết hợp trong một quá trình hoá thân cùng nhau. Ta vẫn kết nối với môi trường nuôi sống ta, nhưng cũng không còn hoàn toàn là ta nữa. Để sống cùng với tình yêu thực sự thì phải chấp nhận điều đó.

Em có khả năng hiến mình trong bao nhiêu quá trình hoá thân như thế - cùng một lúc - nếu em nói những mối tình hiện tại của em đều là yêu thực sự?

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

Biết

Em vốn biết cần hay đủ chỉ là những hạn định tương đối, nên em không cần giàu có bởi chẳng đủ bình an, không cần danh vọng bởi chẳng đủ kiên trì, không cần ổn định vì còn chưa đủ chênh vênh, em không cần sâu sắc vì sợ chưa đủ chân thành, không cần ân tình vì không đủ niềm tin......không cần ....là vì chưa đủ !!!!!!!
em đọc vừa phải và suy ngẫm nửa vời, em đam mê không đủ để theo đuổi, yêu thích không nhiều để đắm say..

Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

một chiều trốn việc

Chiều trốn việc. Lang thang ngoài đường. Ra nhà hát thành phố - chỗ lãng mạn nhất thành phố, bị đuổi và vì cũng chẳng có ai ngồi cùng, đành chạy lòng vòng.
Giờ này chưa phải là giờ tan tầm mà sao cũng đông người quá. Ai cũng vội.
Chợt nhớ sáng nay, viếng đám tang (mở đầu một ngày bằng một việc buồn rồi, haizzz). Đến vội vàng, đi vội vàng, chả đủ thời gian để kịp an ủi, chia sẻ gì. Nhận được tin chị mất mà không ghé sớm hơn được để đến nỗi phải hấp tấp thắp nhang trước giờ động quan. Lại tặc lưỡi tự nhủ: tại bận quá. Hổng biết ngụy biện vậy thì có nhẹ lòng hơn không mà cứ thấy nhói nhói khi nhìn con chị ngơ ngác đội khăn tang, mới hơn tuổi rưỡi thì làm thế nào mà biết chết là gì.
Cuộc sống sao ngắn ngủi và mong manh đến vậy, chắc cũng phải vội lên vì không thì lại không có thời gian để làm gì hết...
Nhưng kệ, cứ để hôm sau, hôm nay thì chầm chậm được hông??? mình hết năng lượng rồi