Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009

Chúng ta thường đi qua cuộc đời mà không nhận biết sự khác nhau giữa tình bạn và sự quen biết. Người quen là người ta biết tên và thường hay gặp. Ta có thể chia sẽ nơi ở, bàn làm việc, những bữa ăn, kể cả thời gian. Nhưng họ không phải là người để ta chia sẻ những khoảnh khắc đặc biệt trong đời. Và ta cũng không biết được đâu là những khoảnh khắc quan trọng trong đời họ. Còn bè bạn là những người ta nhớ đến khi nhìn thấy điều gì đó mà ta biết là họ thích, có liên quan đến họ, hay gợi đến những giờ phút đã chia sẻ cùng nhau.

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

Quên được không những điều ...thà chưa bao giờ


hổng cần nói gì hết, thế là hiểu rồi nhỉ

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

tôi buồn như thể - tôi chính là tôi



Hay thiệt hén.
Khi được yêu - người ta "vui như thể tôi chẳng là tôi". Người ta phơi phới như xài doping và không còn con người cũ nữa, người ta đẹp hơn trong mắt mọi người và với bản thân. Bằng chứng là người ta nhìn ngắm trước gương nhiều hơn, chăm chút áo quần, và người ta làm dáng mỗi khi bắt gặp ánh mắt của người yêu. Và người ta không còn là chính mình nữa

Và cũng hay thiệt hén
Khi không còn được yêu - người ta "buồn như thể tôi chính là tôi". Người ta không thèm đếm xỉa xem trước đây mình thế nào, không thèm nhúc nhích bản thân vì không có động lực phấn đấu.Người ta làm cái chuyện vớ vẩn như ngồi đếm lá, nhìn thời gian trôi, tiếc nuối tình yêu. Bản thân thì luộm thuộm, rêu mốc, tâm hồn như khu vườn toàn cỏ dại, lá rơi đầy... và chỉ còn có thế thôi.
Khi buồn đến vậy người ta đối diện với bản thân

Trải qua rồi mới thấy cái bài hát hay thiệt...

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2009

lan man

Bất ngờ chạm mặt với anh ở quán bún ốc nhà Lý - quán quen
Quán xưa đã khang trang hơn nhiều
Người vào ăn cũng đông hơn nhiều
Con gái chủ quán cũng lấy chồng rồi
Cái gì cũng thay đổi

Mình cũng thay đổi

Anh hỏi: có rảnh uống cà phê không?
Mình: em có nhiều việc lắm (dù thật sự lát nữa cũng chỉ chạy loanh quanh đâu đó)

Tự nhiên thấy thật xa lạ,
Vì cái gì cũng đổi nên cái gì đâm ra cũng thành lạ... lạ mất rồi...

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009

Như chờ tình đến rồi hãy yêu


(tặng Bá Nha)

Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.

Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?

Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…

Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.

Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.

Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.

Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.

Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.

Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.

Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.

Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống.

Như chờ tình đến rồi hãy yêu.

Phạm Lữ Ân

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

"cuộc đời này dù ngắn - nỗi nhớ quá dài"

Có lẽ khi người ta nhận ra "cuộc đời này quá ngắn" còn "nỗi nhớ lại quá dài" nên họ lấy nhau để rút ngắn nỗi nhớ đó chăng???

Lời của mắt



Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìn
Phút hiểu anh cũng là phút ấy
Vì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáy
Vì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiều.

Có lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ lời yêu
Em chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấy
Đừng hỏi em không nhìn sao thấy
Cho em hỏi một lời:"sao anh cứ nhìn em?"

Lẽ ra tớ chỉ định đăng bài thơ này vậy thôi, ai hiểu thế nào thì hiểu, nếu không gặp cậu...
Cái khoảnh khắc ánh mắt cậu-chỉ trong tích tắc không nhìn tớ khi trả lời câu hỏi:"cậu có yêu cô ấy không?". Đột nhiên,tớ sợ.
Sợ không biết tớ quyết định có đúng không???
Sợ không biết khi khuyên cậu yêu cô ấy - có đúng không???
Sợ rằng mình đã nghĩ cô ấy sẽ làm cậu hạnh phúc là võ đoán
Sợ cái khoảnh khắc mà tớ đã bắt gặp ở cậu.
Sợ cái phút nói rằng sẽ là wedding planner cho cậu là nói dối

Tớ đã không can đảm để đối diện với cậu vì run...


Thứ Tư, 8 tháng 4, 2009

huyền thoại một tình yêu


Giá được một chén say mà ngủ suốt triệu năm
Khi tỉnh dậy, anh đã chia tay với người con gái ấy...
Giá được anh hẹn hò dù phải chờ lâu đến mấy
Em sẽ chờ như thể một tình yêu

Em sẽ chờ
Như hòn đá biết xanh rêu
Của bến sông xa, mùa cạn nước
Cơn mưa khát trong nhau từ thuở trước
Sắc cầu vồng chấp chới mé trời xa

Em sẽ chờ anh
Như lúa đợi sấm tháng ba
Như vạt cải vội đơm hoa, đợi ngày chia cánh bướm
Như cô Tấm thương chồng từ kiếp trước
Lộn lại kiếp này từ quả thị nhận ra nhau

Em ở hiền, em có ác chi đâu
Mà trời lại xui anh bắt đầu tình yêu với người con gái khác
Có phải rượu đâu mà chờ cho rượu nhạt
Có phải miếng trầu
Đợi trầu dập, mới cay!

Dẫu chẳng được hẹn hò
Em cứ đợi, cứ say
Ngâu có xa nhau, Ngâu có ngày gặp lại
Kim - Kiều lỡ duyên nhau
Chẳng thể là mãi mãi
Em vẫn đợi
Vẫn chờ!
Dẫu chỉ là huyền thoại một tình yêu.

Đoàn Thị Lam Luyến

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009

Quên


(Nguoi_thuong)

Lạnh không anh những ngày tháng xa nhau
Em xin lỗi những lúc không còn nhớ
Em xin lỗi có lúc không trăn trở
Gió yếu rồi thuyền đi nổi không anh?


Nỗi nhớ sẽ vui khi được gọi tên
Em lơ đãng và rồi quên đi đấy
Không phải quên anh, mà quên mất nhớ
Quên cả buồn, quên mất cả tương tư.


Đừng trách em, em không phải thờ ơ
Không phải quên anh, anh biết rồi anh nhỉ
Khi lỡ gần ai một buổi chiều, em nghĩ
Giá được gần anh, dù chỉ một buổi chiều !


Anh thấy không,em vẫn biết nhớ nhiều
Không phải quên anh, không quên đâu anh nhỉ
Nếu tiếng em cười chiều nay hơi hoan hỉ
Không phải em vui khi mình phải xa nhau.
Anh biết rồi, em không phải quên đâu