Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010

Thánh lễ

Trước giờ mình vẫn là "con chiên ghẻ" vì đi nhà thờ mỗi năm 2 lần: Phục sinh và Giáng sinh (thậm chí có năm chỉ đi Giáng sinh).
Không hiểu lý do mình thích đi nhà thờ. Chỉ nhớ láng máng khung cảnh mờ mờ, mùi cỏ, mùi sương sớm, tiếng chuông vang vang của những buổi lễ lúc 5 giờ sáng mà ông ngoại dắt đi khi còn bé. Nhớ cái cảm giác ngước nhìn Chúa, nhìn Đức Mẹ ở trên cao thiệt cao kia, bàn tay nhỏ chắp lại, cúi đầu đọc kinh như con vẹt (thỉnh thoảng ngủ gục trong lúc cha giảng). Khi các khung cửa kính nhiều màu hình hoa văn hoặc các thánh, chuyển từ đen ngòm sang nhờ nhờ rồi rõ và sáng dần thì buổi lễ cũng kết thúc. Làm dấu và bước khỏi nhà thờ với khung cảnh bừng sáng đón mình... thiệt khó tả.

Trong toàn bộ thánh lễ, mình thích nhất đoạn mọi người cầu bình an cho nhau. Thiệt là hay vì cái sự chúc này. Không cần biết đó có phải ông hàng xóm đáng ghét hay bà láng giềng hay tọc mạch chuyện nhà mình không, không quan tâm có ai quen ai không. Chỉ biết lòng mình đang chúc họ bình an và tin mãnh liệt rằng họ cũng đang nghĩ như mình (chẳng có Chúa trời hay Phật tổ nào lại đi chứng cho lòng tà tâm cả nên ai cũng thành tâm là cái chắc).

Lần này đi thánh lễ chủ nhật, tuần thứ 3 mùa phục sinh, thấy bản thân mình kỳ quặc. Lần đầu nghe ca đoàn hát thật chăm chú. Lần đầu nghe lời cha giảng mà phải suy ngẫm. Không phải đi lễ lần đầu mà trong tâm tưởng lại có những điều như mới lần đầu.
Thích luôn câu
"Chúc các anh chị ra về bình an"