Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

Mơ và tin nhắn

Lấy chồng - Ở giá - Single mom

Phụ nữ nếu được lựa chọn, luôn là tình yêu trên sự nghiệp, luôn là người ta trên bản thân mình.. Khi tôi trò chuyện anh bạn trai mới nhất của mình trong một buổi tối nhập nhoạng, anh nói: Vẫn là em mà, anh vẫn chỉ nghĩ đến em thôi, làm gì còn ai khác nữa? Tôi chỉ cười: không phải!anh nghĩ đến anh trước tiên! lúc này anh trố mắt. À, em cần em và bản thân anh ngang nhau? Câu chuyện trước buổi tiệc đêm của chúng tôi kết thúc ở những dấu chấm mà tôi chọn không nói tiếp.. Vì phụ nữ luôn khác đàn ông.
Tôi nghĩ về sự lựa chọn những ngã rẽ cuộc đời. Tất cả mọi người đều mong chúng tôi lấy chống. Vâng, tất cả! Gia đình, mẹ, dì, bà, hàng xóm. Cả xã hội (đúng). Bản thân chúng tôi cũng rất mong mình lấy được chồng (đúng). Có một hoặc nhiều đứa con xinh xắn, giống hoặc không giống mình, để thay tã, thức khuya, mệt nhoài và than thở (cười ruồi). Trong người chúng tôi còn có một cái đồng hồ cứ kêu tích tắc, không thể tắt đi được. Đến 22 tuổi nó kêu nho nhỏ (lúc đó mình chưa thấy đồng hồ kêu), rồi ngày cứ càng ngày càng to hơn. Đến ngưỡng 27, 28 gần 30 tuổi thì reng ầm (có reo chút đỉnh nhưng mình tắt nó đi)! Qua 30 rồi thì khỏi nói. Không tắt đi được (bó tay vì mình có phải là người reo đâu, đồng hồ của bố mẹ đấy chứ). Điều này giải thích cho mội vài chị bạn trong nhóm của tôi, đầu năm tuyên bố quyết tâm lấy chồng, thì y như rằng cuối năm có đám cưới. Khi bạn chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ reng thì đành phải phớt lờ đi những bản nhạc lãng mạn. Khi lấy chồng là mục tiêu thì chân dung đàn ông trở thành thứ yếu. Những người phụ nữ thông minh không chọn người đàn ông có đủ các gạch đầu dòng mình đặt ra thời thiếu nữ, mà sẽ gật đầu cái rụp khi gặp người chỉ cần sở hữu một trong những gạch đầu dòng là đủ.
Phần còn lại, là những phụ nữ quyết định không lấy chồng (:)). Cũng không hẳn là quyết định, nhưng năm tháng qua đi. Cũng lần lữa, định tặc lưỡi, rồi năm tháng cứ qua đi. Như một anh bạn sống ở Chiang Mai cả mười năm nay. “Dễ sống quá, năm tháng cứ qua đi…”
“Chị không muốn có con à?” Tôi hỏi chị bạn độc thân năm nay vừa tòn 40 tuổi. “Không, con cháu trong nhà nhiều quá rồi, phát mệt”. Nếu phụ nữ không có mục đích cụ thể, thì chỉ cần sống hạnh phúc là quá đủ. Tôi tự hỏi mình về tương lai. Liệu tôi có thể “ở giá” hay không? Vài năm trước thì thấy viển cảnh này quá buồn và cô đơn, đến mức không chịu nổi. Nhưng giờ thì lại thấy bình thường (chính xác). Nếu tôi cứ có cả đống việc để làm, cứ đợi đến cuối tuần để tiệc tùng, có nhiều sách hay để đọc mê mải, cứ ba tháng đi du lịch một lần, đến rạp xem phim mỗi tuần – như bộ phim In Time chẳng hạn – rất gợi cảm hứng (toàn những thứ mình vẫn làm, cuộc sống vẫn đầy), thì tôi nghĩ, năm tháng sẽ qua đi. Tại sao phải cần một người đàn ông khi bản thân mình đã làm cho mình hạnh phúc? (miễn bàn nhá)
Nhưng nếu câu trả lời của chị bạn ở trên là có, thì chúng ta sẽ có những người mẹ độc thân vui tính (ý tưởng này có lướt qua đầu vài lần). Một trong những người ấy hay ở cạnh mỗi lần tôi có vẻ chao đảo vì tìn h yêu. Có lần chị nói vui: Có muốn bớt khổ vì đàn ông không? Có ngay một thằng như thằng Tôm nhà chị, chả còn thời gian nghĩ ngợi gì nữa… Người đàn ông bé con thay vì trở thành gánh nặng, đã trở thành một niềm vui khi mà chị “nhảy cóc” được giai đoạn cưới chồng lận đận. Tôi chỉ hơi tie1c có những cô bạn mình còn quá trẻ, đau khổ sau vài chuyện tình yêu đã vội vàng lựa chọn single mom bằng cách thụ tinh trong ống nghiệm. Lựa chọn này liệu có hơi ích kỷ cho đứa trẻ khi AND người cha bị xóa mất? Suy cho cùng, vẫn là những nguyên lý đơn giản, dễ hiểu về hạnh phúc. Hạnh phúc không tự sinh ra và mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác, từ người này sang người khác…

P.s: đọc một lèo, đúng tâm trạng. Tất cả những chữ nghiêng là cái thứ mình đã nghĩ khi đọc, vô duyên nhỉ. Ai cũng biết mình vậy mà

Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

hành trình dài

Tối thứ hai ngủ ở Cần Thơ
Tối thứ ba ngủ ở Hà Nội
Tối thứ tư ngủ ở Đà Nẵng
Tối thứ năm ngủ ở Lào

Nhìn lịch mà còn thấy sợ chính mình

3 câu chuyện

Chuyện thứ nhất

Mẹ dắt bà ngoại đi siêu thị mua đồ đó. Bà cứ nhấc lên nhấc xuống, săm soi giá từng món đồ, rồi đặt xuống, tặc lưỡi để suy nghĩ thêm, lát quay lại. Mẹ cười: bà ơi, đi siêu thị thì mình chọn xong, đi qua rồi không ai quay lại quầy để lấy đồ đó nữa, bà mà đi siêu thị kiểu này thì cả ngày không ra khỏi siêu thị. Bà cứ nói muốn mua gì rồi đi thẳng đến đó lấy, bỏ vào giỏ, giá có hết, không trả giá được đâu, bà khỏi đắn đo, cứ lựa cái mình thường xài là được...
Mẹ sực nhớ ra siêu thị có cả chục năm nay mà hình như chưa ai đưa bà đi siêu thị lần nào.

Chuyện thứ hai

Mẹ đi thẳng vào khu vực cửa đi của sân bay, đi vào trong luôn, mặc kệ cái ông đứng ở cửa, cứ đi qua tự nhiên, vào phòng trong có máy lạnh, ghế ngồi chờ chứ đừng ở khu vực sảnh ngoài, lộn xộn lắm. Đợi tụi du lịch lấy CMND của mẹ làm thủ tục check in, nhớ gởi luôn vali, đừng vác theo sẽ làm mẹ vướng khi lên máy bay, leo cầu thang cũng mệt đó. Mẹ sẽ nhận thẻ lên máy bay, trên vé ghi chuyến bay đại loại VN cái gì đó, rồi Đà Nẵng tùm lum nhưng mẹ chỉ cần nhìn chuyến bay và cửa ra số bao nhiêu, số ghế. Khi qua cửa kiểm soát an ninh, mẹ đừng đem cái gì có chất lỏng, nếu đem theo chai dầu thì bỏ vào túi quần chứ đừng bỏ trong túi xách tay và cũng nhờ đừng có bỏ mấy cái cắt móng tay, nhíp, kéo, dao nhỏ vào túi nhé, an ninh sẽ tịch thu đó...
Thiệt dài dòng
Con đi máy bay một năm ít thì vài lần, nhiều thì hàng chục, quen thuộc từng cái cửa sân bay như ở nhà.
Lần cuối mẹ đi máy bay đã là 20 chục năm.

Chuyện thứ ba

Con đi thẳng vào, qua cái sân có cây sake và mấy cái bập bênh.
Mẹ vẫn ở cửa nhìn theo dáng con đeo cái cặp nhỏ nhỏ, khăn tay treo bên ngực trái bằng kim băng. Con đi học nhớ đừng đánh nhau với bạn, bạn nào ăn hiếp thì phải méc cô, trưa thì phải ngủ, mẹ để bánh trong cặp, khi nào con bi dơ quần áo thì nhớ nói cô thay dùm.

Đó là chuyện của ngày đầu mình đi mẫu giáo

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

Cái gì quan trọng nhất

Phát hiện ra dạo này hình như mình nhắc chuyện tuổi tác hơi nhiều (mấy bài trước toàn nói chuyện tuổi, mà bài này cũng bắt đầu bằng vụ tuổi đó). Thời gian bắt đầu quan trọng với mình?
Gặp ai cũng nghe hỏi "chừng nào cưới?", email mọi người cũng toàn khuyên nhủ "cần lập gia đình để ba mẹ thấy vui". Chắc chuyện cưới xin cũng trở nên quan trọng rồi.
Con bé nhân viên trong phòng đột nhiên tuyên bố "kiểu này bà M ế chắc" sau khi đọc thấy giá vàng tăng nhảy múa mấy ngày qua. Cái sự ế cũng thành quan trọng rồi (nhất là liên quan đến một thứ rất thời sự: vàng).
Sau đợt công tác Đà Lạt và Lý Sơn, mình ho suốt đêm, gặp bác sĩ còn bị mát mẻ "sao không để phổi tiêu luôn rồi hãy tìm bác sĩ". Hóa ra đến bác sĩ cũng quan trọng nốt.


Cái kế hoạch hoạt động cho cả văn phòng mấy tháng cuối năm làm mãi chẳng xong
Plan về phòng khám bệnh chưa có gì tiến triển, partner cằn nhằn, vốn chưa có nốt
Lương tăng không kịp vàng
Hết bác mổ trực tràng đến bà ngoại bị khối u ở mũi
Bố giận vì con gái đi công tác suốt, không nhìn ngó gia đình
Mẹ sắp hưu
Á...a...a...cái gì quan trọng hơn những chuyện này???

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Sinh nhật 31

Mình là người ngớ ngẩn nhất vì không thích sinh nhật (không nên giải thích lý do vì nghe sẽ còn ngớ ngẩn hơn)

Sinh nhật không có dòng tin nhắn chúc mừng nào qua điện thoại (màn hình chỉ hiển thị những sọc ngang nhiều màu thay vì những dòng chữ chúc mừng - nó cũng đến tuổi rồi)
Sinh nhật không ở cạnh người thân
Sinh nhật không có hoa, không có bánh, không có quà
Đại loại là ... những thứ bình thường của 1 ngày sinh nhật.

Thay vào đó là 100 cái miêng xinh xinh của những cô - cậu bé gào ầm ĩ "Chúc mừng sinh nhật cô Minh" (trại sinh của trại hè Đại sứ hàng Việt tí hon đấy)
Thay vào đó là lời hứa phụ đạo fashion của 1 người nổi tiếng - họa sĩ, nhà thiết kế Sĩ Hoàng (hehe, mình lời đấy chứ)
Ôm 1 người mà không phải bạn trai bí mật nhé)
Mặc cho gió lạnh, mưa ẩm của Đà Lạt, mình lại thấy ấm áp, bình yên khi nghe em nhỏ thỏ thẻ "Mong cho mọi điều ước của mọi người sẽ trở thành hiện thực" bên cây Ước nguyện trên đồi Mộng mơ

Mọi thứ không như dự định
Đúng là không có gì như mình định
Cuộc sống bất ngờ nên mới tuyệt vời mà
Ai bảo 32 tuổi không được mộng mơ nhỉ???

Thứ Tư, 2 tháng 2, 2011

Khai phím đầu năm

Trải qua tuổi 30 mà mình nghĩ là tuổi đẹp của một người phụ nữ, vừa chín thơm của trái cay và mặn như vị của dĩa muối ớt (haha, thiệt là ẩm thực hết sức).
Nhìn lại tuổi 30 vừa qua, hạnh phúc - vui vẻ - đam mê - hối tiếc - nhớ
Hạnh phúc - đến giờ cả nhà mình vẫn đầy đủ mọi người, năm nào cũng ngồi lại quanh bàn ăn để nhìn thấy nhau.
Vui vẻ - dù lịch công tác và làm việc ken dày nhưng cũng cố tìm được thời gian xem phim Hàn Quốc cùng mẹ, cười thoải mái
Đam mê - một năm làm việc hăng say, vượt chướng ngại, trục trặc và cả những đàm tiếu, lại thấy mình mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.
Hối tiếc - đón nhận tình cảm của mọi người cởi mở hơn - lẽ ra phải là như thế
Nhớ - đi chợ hoa mới nhớ lần cuối cùng đi chợ hoa Tao Đàn là lâu lắm rồi, tưởng chừng như xa thiệt xa mà lại nhớ tất cả, những lọ thủy tiên thiệt đẹp, như tình cảm tinh khiết bạn dành cho mình...mong bạn đã hạnh phúc bên gia đình.
Chào mừng người phụ nữ 31

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

Anh có yêu em không?

Có thể nếu mình hỏi câu ấy, cuộc sống sẽ dẫn mình tới với người đàn ông khác, hạnh phúc khác. Bởi làm sao biết người ta yêu đã giải mã những thông điệp của ta ra sao. Thế nhưng, ở một thời điểm nào đó ngoảnh lại, mới thấy, nói “Em yêu anh!” hạnh phúc chừng nào. Và còn hạnh phúc chừng nào vào khoảnh khắc ta nói yêu mà ta không cần người ta yêu phải đáp lại, dù chỉ bằng một câu trả lời.
Bởi vì thực tế, cũng đã có rất nhiều lần, mình đứng trước một người mình yêu, và nuốt câu “Em yêu anh” vào tận trong đáy sâu trái tim.