Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2009

Đơn độc


(Nguoi_thuong)

Có những lúc em phải tới một mình,

Những con đường lại cứ dài quá thể!

Đêm thành mưa, và ngày còn hơn thế,

Vỗ nhịp nhàng những tiếng chẳng say mê.


Biết anh vẫn chờ ở phía xa kia

Con đường không còn dài, nhưng mệt mỏi,

Như những đám mây cõng mặt trời gắng gỏi

Nghe tiếng nước rồi, có thấy dịu niềm mong?



Em đi về phía anh, đi về phía mênh mông

Bằng những ảo ảnh đã hoá thành cuộc sống,

Hãy đón em với vòng tay ấm rộng

Và nụ hôn dài,

... dài đến triệu năm không?


Cũng thật kỳ lạ. Có hai khoảnh khắc khác nhau nhưng cho người ta cùng một cảm giác.

Khi 2 người hạnh phúc ngập tràn, dù quanh ta thế giới đang ồn ào đến thế nhưng dường như tất cả tan biến. Chỉ có ta và ta.

Khi cô đơn, dù quanh ta thế giới cũng vẫn vậy nhưng cũng chỉ có... ta và ta.

"hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!"


Đồng cảm nên "đạo" sang blog của mình, có khai báo thành khẩn - được khoan hồng, hehe

Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.

Trang thứ nhất:
Tôi sung sướng và tự do
Như ánh sáng
Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi


Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau:
Anh ấy đã không nói thêm
rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi…


Khi đọc bài thơ này cách nay hai mươi năm, tôi đã cảm nhận nó bằng một tâm hồn tươi trẻ. Bây giờ, cuộc sống giúp tôi nhìn có lẽ đã khác đi về bài thơ trên trang giấy đã ố vàng này.
Cô gái trong thơ nhạy cảm và tinh tế, vì đã không đợi đến khi người mình yêu quay lưng mới xót xa nhận ra rằng tự do “như ánh sáng” chỉ là một thứ tự do mong manh. Hạnh phúc “như ánh sáng” là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Nhưng giả sử chàng trai có nói thêm rằng “sẽ yêu mãi mãi”, hoặc có thề hứa trăm năm đi nữa… ai dám khẳng định trái tim chàng sẽ không đổi thay? Nếu từng đọc Ruồi Trâu, hẳn bạn còn nhớ đọan văn này: “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.”
Ngoài sự “thiết tha tự nguyện” đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim.
Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.
Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác. Bởi đôi khi, sự tin tưởng hoá ra là một việc rất… đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, tỉnh táo, sáng suốt hay sự nhạy cảm, bao dung của ta mà hoàn toàn giao phó cho người khác. Và nếu khi họ thay đổi, ta thường nhân danh sự tin tưởng tuyệt đối mà mình đã tự nguyện gửi gắm để cho phép mình cái quyền được ghép tội họ.
Nhưng, bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay.
Sự thay đổi của người khác, nhất là ở người ta vô cùng yêu quý, chắc chắn khiến ta tổn thương.
Nhưng hãy nhớ rằng người quân tử khi đã hết tình cảm thì thường tỏ ra lạnh nhạt. Như ẩn sĩ Urabe Kenkô trong tập Đồ Nhiên Thảo đã viết: “Khi người sáng chiều hết sức thân quen, không có gì ngăn cách bỗng một hôm lại làm mặt lạ và có cử chỉ khác thường, chắc hẳn sẽ có kẻ bảo: “Sao xưa thế kia mà bây giờ lại thế khác?” Theo ta, thái độ lạnh lùng đó chứng tỏ người ấy hết sức đàng hoàng và thành thật.”
Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản.
Tôi đọc lại lần nữa bài thơ ngắn ngủi trên tờ thư cũ, và cảm nhận một cách rõ rệt vẻ trách móc đắng cay dịu dàng rất đỗi con gái. Nhưng ít nhất cô gái trong bài thơ kia cũng biết rằng người yêu cô đã rất thành thật, khi không hứa một điều mà anh không tin chắc. Cô cũng biết trái tim con người là một tạo vật hoàn toàn tự do, và một khoảnh khắc đắm say hạnh phúc không hề là lời hứa hẹn vĩnh cửu.

Cô bạn yêu quý của tôi chắc cũng nhận ra điều đó, nên đã viết thêm một dòng chữ xinh xinh vào cuối trang thư, một dòng ngắn mà tôi không bao giờ quên được:
“Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”.
PHẠM LỮ ÂN (2! 15-02-2009)

Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

mê mẩn ghê

đẹp chưa nè, thêu đó nghen

Quán cafe hand-made

Ghé hiệu bán các dụng cụ đan, móc thêu lần 1: tha về nhà cái mẫu thêu punch needle - hết mấy tuần. Hội chợ An Giang mở mắt không lên nhưng cũng ráng làm.
Ghé hiệu lần 2: tha về mấy mẫu với ảo tưởng kịp hoàn thành cho sinh nhật của một số người...
Cái lúc cắm cúi thêu, đến đau cả cổ, mắt mờ... lờ đờ... Đột nhiên lóe sáng cái ý tưởng có một quán cafe dành cho những người nghiện cái thú vui lành mạnh, tao nhã này. Đó là nơi

Trưng bày dụng cụ thêu, đan, móc thiệt đẹp là đẹp (ví như có thể ngắm mấy cuộn chỉ, cuộn len tròn ủm, nhiều màu sắc...)

Các góc cầu thang, bức tường của quán sẽ có mặt các tác phẩm của khách ruột (ruột thôi nha :)

Một góc để có thể thư giãn, thêu thùa, đan móc... và 8 dưới dàn hoa lá xanh mướt

Chặp chặp ly nước hoa quả thiệt thơm... thiệt ngon...

Đã quá!!!

Mà bao giờ mới có cái quán đó ta???

relax nha

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

Nhảm nhỉ

Email đúng 14.2, tin nhắn. Xóa. Chẳng muốn đọc thêm những điều mà bây giờ không còn ý nghĩa gì với mình...

chìa khóa


Bắt đầu là bạn Bung mập. Bạn cho mình cái móc khóa mới - biểu tượng của Disney. Mình hí hửng tháo tháo, lắp lắp cái mớ chìa khóa vào. Phát hiện một chìa. Lâu rồi không còn nhớ đến nó. Cái chìa mở cửa vào nhà anh.
Trước - ngỡ cái chìa ấy mở cửa vào thiên đường (sến rện nhưng hồi đó nghĩ vậy thiệt)
Vậy mà bây giờ nhìn nó. Nó chỉ là cái chìa khóa. Vết tích còn lại của một chuyện tình
Haizzz