Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

Bà mẹ 3 tháng tuổi

Mẹ được 3 tháng tuổi vì con.
Chiếc que nhỏ xíu hiện lên 2 vạch hồng hồng: không diễn tả được cảm giác. Nó như điều hiển nhiên phải đến thôi đối với một người phụ nữ đã có chồng và không "kế hoạch". Mặc dù thỉnh thoảng mẹ vẫn cám cảnh cho những người mẹ quen (hoặc biết) không có thai được vì nhiều lý do nhưng mẹ khá tự tin vào khoản sinh con (chắc tại cái tính không biết sợ là gì của mẹ). Thậm chí mẹ có hơi chối bỏ kết quả đó vì thấy không có gì khác mấy trong cơ thể (ngoài vài cơn ọe vô lý thỉnh thoảng xuất hiện khi ngửi mùi chiên nấu). Có thể que hỏng. Ba con thì khác, ba nhảy nhót khắp nhà, nằm trên sàn búng người biểu diễn cái sự vui mừng của đứa trẻ được quà. Mẹ nhìn và chỉ thấy buồn cười vì sự vui đó. Với sự hù dọa của nhiều người, nào là con sẽ nằm ngoài tử cung cho mát, nào là con không có tim thai, bla bla... mẹ cũng bắt đầu thấy ớn ớn vì không biết con như thế nào dù con nằm trong bụng mẹ. Thế là không thể chờ đến hết chuyến công tác của ba, mẹ phải nhờ cô Chi đi khám thai cùng. Bất cứ sự kiện nào cũng không thể làm khó mẹ vậy mà lúc ngồi chờ bác sĩ, thiệt là... hồi hộp, lóng ngóng. Nhìn con trên màn hình, con chỉ là khối mờ mờ, cong cong như hạt đậu xanh, đậu đen gì đó. Mẹ nói: bác sĩ ơi, có tim thai không. Có. Phủi sạch sự lo lắng. Mẹ về kể cho bà nội, bà ngoại và trình với ba con. Cả nhà hào hứng, mẹ thì... Cả một lô một lốc những điều cấm kỵ, mẹ nhớ nhớ, quên quên, mà hễ quên thì tắc lưỡi tự nói chắc không sao. Lần 2 con đã có cái đầu tròn tròn, ba thích lắm, cả nhà nội xúm xít nhìn cái đầu của con, thậm chí còn kết luận là con có cái đầu tròn giống ba (làm như đầu mẹ méo vậy). Mẹ vẫn bướng bỉnh quên uống thuốc bổ, không uống sữa được. Những cơn nôn ọe càng tăng thêm, nửa đêm thức dậy chỉ để ọe toàn nước (vì còn gì trong bụng nữa đâu mà ra). Có bạn bảo mẹ ghi nhật ký để biết ngày nào con ghẹo mẹ nhiều. Con vẫn còn quá nhỏ bé nên chắc con tìm cách này để nhắc nhở mẹ là con đang hiện diện. Nhưng mẹ vẫn quyết tâm không bỏ lỡ chuyến đi chơi với cơ quan dù rằng cô Chi cứ cằn nhằn là con còn nhỏ lắm, không đi xa được đâu, cần cẩn thận. Uh, thì mẹ sẽ cẩn thận mà. Lần thứ 3, trời, con đã hình thành rõ ràng quá. Không biết con đang định làm gì mà úp mặt vào phía người mẹ làm bác sĩ không thể đo da gáy của con. "Đi bộ lòng vòng rồi quay lại nhé, cái chị hồi sáng cũng bị vầy, đi bộ rồi mà cũng không thấy được gì, đành phải cho về, hẹn bữa khác". Mẹ ráng sức đi bộ vì sợ bác sĩ không nhìn thấy con (hay chính mẹ không thấy con). "Khá hơn rồi" bác sĩ lẩm bẩm "nhựng mà góc này cũng khó thấy đây". Con đấy ư, người đã xoay ngang, thấy rất rõ cả người con rồi mà. Bất chợt con búng người, một tay giơ ra, vẫy vẫy (nhờ năm ngón tay xòe ra mà mẹ biết đó là tay con). Mẹ hết hồn hỏi bác sĩ "trời sao nó búng người được bác sĩ", "thì 3 tháng rồi, nó đã cử động được rồi mà, ah, nó xoay lại thế này thì xem rõ hơn này". Tim mẹ đập nhanh, mắt mẹ mở thật to (cứ như mở to thì sẽ nhìn con được lâu hơn và rõ hơn vậy) "54, 18, 167" những chỉ số bác sĩ đọc sau mỗi lần đo đạc trên người con, tiếng tim con đập rất nhanh, như cô Chi diễn tả là kêu "ục, ục" (ah, mẹ quên kể với con là cô Chi cũng là bà mẹ được 6 tháng tuổi đấy nhé). Mẹ hí hửng bảo ba con "anh, con mình dài 54cm", ba phì cười nói "em biết em bé nhà anh nuôi mấy tháng mới được chừng đó chứ cái bụng em cỡ nào mà con dài 54cm, chắc 54mm thôi chứ". Mẹ ngớ người, uh, 54 mm thì chỉ như ngón tay út của mẹ thôi mà. Hóa ra con vẫn nhỏ, thế mà cái động tác búng người của con lúc nãy làm mẹ ngỡ con đã lớn lắm rồi. Hình ảnh con búng người, đưa tay lên vẫy "con nè, con nè". Tự nhiên mẹ thấy sợ, hóa ra mẹ làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến con, bằng chứng là đi bộ chỉ hơn 10 phút thì con đã quay người lại, bác sĩ cứ rà rà cái máy siêu âm thì con búng người. Vậy là mọi thứ ở thế giới này đều tác động đến con. Phải chạy xe chậm thôi,tập uống sữa, uống thuốc, ngủ đủ giấc, không nên nóng giận... toàn chuyện khó đấy con ạ nhưng phải rèn luyện vậy. vì mẹ mới có 3 tháng tuổi à, mẹ vẫn còn trẻ lắm con ạ, chờ mẹ nhé