Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

Cái nợ

Chuyện là cơ quan mình đang là chủ nợ, mà con nợ thì toàn những doanh nghiệp lớn hẳn hoi (ai nói người giàu giàu là coi chừng lầm vì họ cứ là con nợ như thường, đứa "vô sản" có khi mới là giàu vì nó chẳng nợ ai cả - như mình chẳng hạn).
Sếp nói khi nhắc đến món nợ, lãnh đạo doanh nghiệp - một ông bự chảng, xài tiền tỷ vào cả đống quảng cáo trên tivi- cười nói: đó là "lỗi của chị", không nhắc người ta trả nợ thì làm sao biết đường trả. Kể ra cũng đúng. Trách nhiệm đòi nợ là của mình mà. Còn người mắc nợ đâu có trách nhiệm trả hay nhớ phải trả.
Ngẫm ra cái đứa nghèo rớt mùng tơi, gắng không mang nợ, mà lỡ vận cái nợ vào người thì cứ lo ngay ngáy kiếm tiền để trả. Cái món tiền "cỏn con" ấy nhưng có khi thành ra ám ảnh, ăn không ngon ngủ không yên.
Còn người giàu, nhiều tiền quá nên món nợ cũng là "cỏn con" - không đáng nhớ tới. Có ai nhắc đến thì vẫn rất "tự trọng" là tui dư tiền trả chứ quỵt chi vài đồng bạc lẻ đó. Chủ nợ rúm ró trước con nợ lớn của mình. Con nợ có cái "quyền trả nợ" và chủ nợ chỉ có "nghĩa vụ đòi nợ" (con đòi được không thì chuyện hạ hồi phân giải).
Hổng hiểu người giàu tự trọng đến đâu. Nhưng cái câu chuyện cuối là một ông bự bự (thuộc đại gia trong làng bánh kẹo) từng nói: công ty quảng cáo nào muốn quảng cáo cho ổng thì phải ứng toàn bộ giá trị hợp đồng trước sau đó ổng sẽ "từ từ trả" nếu thấy hài lòng. Ổng tự hào ổng rất thành công vì bằng chứng là ổng rất giàu...
haizzz
Chừng nào thì mới đòi được nợ đây???

Không có nhận xét nào: