Thứ Ba, 2 tháng 6, 2009

MINH MÓM NHỚ A10


Sáng nay bắt gặp đoạn lề đường rụng đầy hoa phượng. Ngơ ngác nhìn cành phượng rung rinh mà nhớ ra là hè rồi. Cái đoạn đi học mà thấy hoa nở là biết sắp thi, biết sắp có 3 tháng ăn chơi "trác táng" (nghe đâu bây giờ người ta cắt còn 2 tháng thôi). Mình vẫn nhớ cái chuyện leo lên bệ cửa sổ, chân đặt lên mái ngói để ngồi tám, hát hò vớ vẩn với thằng NBS. Cái cửa sổ to, rộng và đầy nắng. Ở trường Minh Khai, mỗi khi đóng cửa sổ lại thì không có ánh sáng hay âm thanh nào lọt vào (hơi ghê ghê, nhất là sau khi được nghe nhiều giai thoại thêu dệt).
Cả đời người ta hẳn đã đi qua rất nhiều ô cửa, ô cửa nơi làm việc mới, ô cửa ngôi nhà mới của mình, ô cửa phòng tân hôn chẳng hạn... Có thể tất cả ô cửa sẽ thật đặc biệt nhưng cái ô cửa đầy nắng, trong suốt ấy chắc chẳng thể nào tìm thấy được ở đâu khác.
Bây giờ thời gian chỉ được người ta khái niệm trong checklist của dự án, trong một khóa học,trong một vòng quay vốn...

MINH MÓM NHỚ A10 KINH KHỦNG

Không có nhận xét nào: