Thứ Tư, 24 tháng 6, 2009

Vằn và đốm

Một cô bạn tâm sự với tôi rằng, cô không biết nên làm gì với lọ nước hoa mà anh chàng đồng nghiệp vừa tặng. Khi hai người đang trong tình trạng “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, anh tặng cô chai nước hoa Tendre Poison nhân dịp đi công tác nước ngoài về và nói “đó là mùi hương anh rất thích”. Cô sung sướng lắm, chỉ khổ một nỗi, cô không thích và không thấy hợp với cái hương thơm nồng nàn dịu ngọt đó. Mỗi lần sử dụng cô như phải trở thành một người khác.

Tôi nói, em có ba chọn lựa: một là sử dụng mùi hương đó chỉ vì anh ta yêu thích - không loại trừ khả năng nó sẽ khiến anh ta nhớ …người yêu cũ của mình. Hai là cho anh ấy biết em không thích mùi hương đó và cho anh ấy biết em sẽ rất hạnh phúc nếu anh ta tặng em những loại nước hoa nào. Ba là bỏ qua anh chàng ấy nếu chàng ta không vừa lòng với chọn lựa thứ hai.

Mùi hương có thể nói nhiều về người sở hữu nó, vì thế, nước hoa cũng có thể là một chiếc áo hoá trang. Mỗi mùi hương thường quyến rũ một (vài) kiểu người nào đó nên nếu dùng loại nước hoa không đúng với mình, em có thể quyến rũ …không đúng người.

Một anh bạn thân của tôi, lúc trước có hẹn hò với một cô gái, thấy cũng rất xứng đôi, trừ một việc, cô …không thích cả hai mùi nước hoa của anh. Đó là hai mùi nước hoa mà anh ưa thích nhất, nó luôn khiến anh thấy thoải mái và tự tin khi bước ra ngoài. Nó khiến anh thấy mình là mình. Đôi khi, thật điên rồ khi nghĩ rằng anh đã chấp nhận chia tay một cô gái xinh đẹp thay vì chia tay với chai nước hoa giá chỉ vài triệu. Chuyện nhỏ như hạt cát. Nhưng là hạt cát trong chiếc giày – anh nói. Và cuối cùng anh đã cưới một người con gái khác. Tất nhiên, cô yêu thích mùi nước hoa của anh.

Sự thật là những “lấn cấn” nhỏ nhặt đôi khi quan trọng hơn những bất đồng lớn. Bởi cái lấn cấn đó chính là tiếng chuông báo động của giác quan thứ sáu…mơ hồ nhưng rõ ràng là có nguyên do.

Giống như đi mua một chiếc áo, có khi ta lấn cấn vì nó “chỉ” hơi chật chút, hơi rộng một chút, hơi dài một chút…nhưng màu sắc, chất vải, kiểu dáng quá đẹp, thêm vào lời dụ dỗ ngọt ngào của cô bán hàng khiến ta bỏ qua lấn cấn ban đầu. Kinh nghiệm bản thân cho tôi biết thường thì những chiếc áo đó sau khi mua về được nhét vào hốc tủ sau nhiều lần ướm vào rồi lại bỏ ra. Bạn không thể khoác một tấm vải đẹp nếu nó không khiến bạn tự tin và thoải mái.

Tình yêu cũng vậy.

Vì sao em chưa tìm thấy Mr/Ms. Right của mình? Nhiều khả năng là vì chính em cũng chưa tìm thấy mình. Đó là lý do vì sao ở tuổi mười lăm thường có quá nhiều chàng trai yêu thích chỉ một cô gái, hoặc quá nhiều các cô gái yêu thích chỉ một chàng trai. Và vì sao những mối tình đầu thường hay tan vỡ. Người ta bảo không nên lao vào tình yêu khi còn quá trẻ, vì nhiều lý do, và lý do chính đáng nhất, theo tôi, là khi đó ta chưa định hình được bản thân: ta là ai? ta muốn gì? Ta không thể biết mình cần gì khi chưa xác định được là mình thiếu gì.

Có một cô gái hay đến ngồi ở quán cà phê quen của tôi, một mình, uống cà phê đen và châm thuốc hút. Nhìn dáng vẻ và điệu bộ, tôi có cảm giác gần như chắc chắn đó không phải là kiểu của cô. Nhưng vì sao cô làm vậy? Nếu em tỏ ra mình là người không cần đến một bờ vai thì em sẽ không có được một bờ vai. Nếu em tỏ vẻ mình không muốn nghe lời nói dối thì em phải có khả năng chấp nhận những lời nói thật.

Trong bộ phim George of the Jungle (Brendan Fraser đóng) có một câu thoại khiến tôi bật cười: “Vằn đi với vằn, đốm đi với đốm”. Nếu em là vằn mà khoác lên người chiếc áo đốm, thì hiển nhiên em sẽ thu hút các chàng đốm còn chàng vằn thì…bỏ chạy.

Con người ta có thể thay đổi, và cũng hay thay đổi, nhưng không thay đổi quá nhiều. Thường thì, theo thời gian, những cái “khác với trước đó” mà ta thấy ở một người là do người ta bộc lộ bản thân nhiều hơn là do thay đổi. Bi kịch của cô ngựa vằn khoác lên mình lớp áo đốm là sau khi nhận ra lớp da thật sự đằng sau lớp áo hoá trang thì chàng đốm cũng bỏ đi nốt…Hoặc là bỏ đi sau khi đã xơi tái cô vằn.

Đó là điều vẫn diễn ra hàng ngày. Đó, đôi khi, vẫn là cách chúng ta đánh mất tình yêu, tình bạn của người khác, và là nguyên nhân khiến người khác đánh mất tình yêu, tình bạn của chúng ta.

Thực ra, con người mà ta thể hiện trước nhân gian thường không bao giờ trùng khớp với con người thật sự của ta. Chỉ khác nhau ở chỗ cái phần che giấu ấy là gì, và nhiều hay ít. Năng lực, tình cảm, sự yếu đuối và cả sự mạnh mẽ, những yêu thương và cả những mưu mô toan tính… Đôi khi, ta nhìn xung quanh và thấy cuộc đời như một vũ hội hoá trang vậy, dù rằng có người khoác chiếc áo hóa trang là để tấn công, và có người, để tự vệ. Chỉ những người đủ tin tưởng vào con người cũng như đủ tin tưởng vào bản thân mới có thể bước ra khỏi nhà với con người thật của chính mình. Được kết bạn với những con người như vậy luôn luôn là một may mắn.

Nhưng dù chúng ta hoá trang vì mục đích gì thì vẫn có một sự thật không thay đổi: con người mà ta thể hiện gần với con người thật của ta chừng nào thì những mối quan hệ của ta nhiều khả năng bền vững chừng nấy. Em thể hiện càng gần với bản chất của mình bao nhiêu thì càng có nhiều cơ hội yêu được đúng người bấy nhiêu…

Đó chính là lý do để cô ngựa vằn chẳng việc gì phải tìm cách khoác lên mình bộ lông báo đốm.

Phạm Lữ Ân

Bản thân chúng ta là giá trị có sẵn

(lại đạo nữa,hihi)


Lâu rồi, tôi có đọc được bài phỏng vấn Ngô Thị Giáng Uyên, tác giả cuốn sách được nhiều bạn trẻ yêu thích- “Ngón tay mình còn thơm mùi oải hương”. Trong đó cô kể rằng khi đi xin việc làm ở công ty Unilever, có người hỏi nếu tuyển vào không marketing mà làm sales thì có đồng ý không. Uyên nói có. Nhà tuyển dụng rất ngạc nhiên bởi hầu hết những người được hỏi câu này đều nói không. “ Tại sao phỏng vấn marketing mà lại làm sales?”. Uyên trả lời: “Tại vì tôi biết nếu làm sales một thời gian thì bộ phận marketing cũng sẽ muốn đưa tôi qua đó, nhưng đã quá muộn vì sales không đồng ý cho tôi đi.”

Chi tiết này khiến tôi nhớ một câu chuyện khác về diễn viên Trần Hiểu Húc. Khi cô đến xin thử vai Lâm Đại Ngọc, đạo diễn Vương Phù Lâm đã đề nghị cô đóng vai khác. Hiếu Húc lắc đầu: “ Tôi chính là Lâm Đại Ngọc, nếu ông để tôi đóng vai khác, khán giả sẽ nói rằng Lâm Đại Ngọc đang đóng một vai khác”.

Đâu là điều giống nhau giữa họ? Đó chính là sự TỰ TIN. Và tôi cho rằng họ thành công là bởi vì họ tự tin.
Có thể bạn sẽ nói “Họ tự tin là điều dễ hiểu. Vì họ tài năng, thông minh, xinh đẹp, học giỏi…bla…bla … Còn tôi, tôi đâu có gì mà tự tin?”

Tôi không cho là vậy. Lòng tự tin thực sự không bắt đầu bởi những gì người khác có thể nhận ra, như gia thế, tài năng, dung mạo , bằng cấp, tiền bạc, quần áo,…Mà nó bắt đầu từ bên trong bạn, tự sự BIẾT MÌNH. Biết mình có nghĩa là biết điều này: Dù bạn là ai thì bạn cũng luôn có sẵn trong mình những giá trị nhất định.
Gốc rễ vấn đề là ở chỗ đó, bản thân bạn không đủ để bạn tự tin sao?

Bạn thân bạn-con người độc đáo nhất trên thế gian này. Bạn biết chăng, thế gian này có điều kỳ diệu, đó là không ai có thể là bản sao 100% của ai cả. Bởi thế, bạn là độc nhất, tôi cũng là độc nhất. Chúng ta đều là những con người độc nhất vô nhị, dù ta đẹp hay xấu, có tài hay bất tài,cao hay thấp, mập hay ốm, có năng khiếu ca nhạc hay chỉ biết hát lào khào như con vịt đực….

Vấn đề không phải là vịt hay thiên nga. Vịt có giá trị của vịt, cũng như thiên nga có giá trị của thiên nga. Vấn đề không phải là hơn hay kém, mà là sự riêng biệt. Và bạn phải biết trân trọng chính bản thân mình. Người khác có thể đóng góp cho xã hội bằng tài kinh doanh hay năng khiếu nghệ thuật,thì bạn cũng có thể đóng góp cho xã hội bằng lòng nhiệt thành và sự lương thiện.

Bạn có thể không bẩm sinh mà học giỏi, nhưng bạn luôn chuyên cần và vượt qua bản thân từng ngày một. Bạn có thể không hát hay, nhưng bạn là người không bao giờ trễ hẹn. Bạn không là người giỏi thể thao nhưng bạn có nụ cười ấm áp. Bạn không có gương mặt xinh đẹp, nhưng bạn rất giỏi thắt cà vạt cho ba, và nấu ăn rất ngon. Chắc chắn, mỗi một người trong chúng ta đều được sinh ra với những giá trị có sẵn. Và chính bạn hơn ai hết, trước ai hết, phải biết mình, phải nhận ra những giá trị đó.

Hơn thế nữa, nếu bạn thực sự tự tin, bạn cũng sẽ biết tôn trọng người khác. Bởi nếu bạn đã hiểu được giá trị của bản thân mình, chắc chắn bạn sẽ hiểu được giá trị của mỗi người bạn gặp . Bạn sẽ nhìn thấy sự giống nhau giữa một ca sĩ nổi tiếng và một người quét rác vô danh, giữa một danh nhân xuất khẩu hàng nghìn tấn thuỷ sản đi nước ngoài và một bà cụ bán cá tươi trong chợ. Bạn sẽ trân trọng những người đó như nhau.
Bản thân mỗi chúng ta là giá trị có sẵn. Nếu bạn muốn có một cơ sở để xây dựng lòng tự tin thì hãy bắt đầu từ đó. TỪ CHÍNH BẢN THÂN MÌNH.


Phạm Lữ Ân

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009

Ngày đầu tiên của tuổi 30


Sáng nay, nhắn tin cho người tin cậy để loan báo cái tin "MÌNH ĐÃ BƯỚC SANG TUỔI 30 RỒI ĐÓ". Lập tức có phản biện ngay "Moi co 29 ah, tuoi tay ma, lam gi them that dzay :-P". Biết thì thưa thốt, hổng biết thì dựa cột mà nghe... chị nói nè. Theo luật, ví dụ Luật hôn nhân gia đình quy định "Nam từ 20 tuổi, nữa từ 18 tuổi trở lên thì được phép kết hôn" ("từ" nhé chứ không phải "từ đủ"). Nghĩa là đúng ngày sinh nhật 28 tuổi, ủa quên 17 tuổi - tròn 17 tuổi (cứ nhớ cái số tuổi của mình chi vậy), ngày hôm sau sinh nhật tức là đã bước sang tuổi 18 và đến sinh nhật sau, người ta tròn 18 tuổi. Điều này đồng nghĩa là chỉ cần 17 tuổi 1 ngày là người ta đã có quyền kết hôn.
Cái sự phức tạp của luật chỉ có nhiêu đó thôi, chứ cái sự phức tạp của mình thì vô chừng. haizz
Mà hổng hiểu sao cái ngày đầu tiên của tuổi 30 lắm sự nhiêu khê thế. Không giao thì nói là không tin tưởng, giao rồi thì phải thăm chừng từng chút, chỉ cần sơ sẩy là giờ phải giải quyết, mệt ghê. Bạn khác thì cũng tật không tỉ mỉ, không chi tiết gây hậu quả và rồi mình cũng gánh. Toàn back up cho thiên hạ. Còn mình ai sẽ back up đây.
30 tuổi có già chưa nhỉ
30 tuổi có cần chín chắn chưa nhỉ
30 tuổi có cần nhiều trách nhiệm hơn không nhỉ
30 tuổi để bắt đầu chắc là hơi muộn, mà thôi muộn còn không bao giờ

Ngày này năm sau...

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Mưa

Sét nẹt điện lằng ngoằng rạch ngang bầu trời đầy mây. Mới phút trước đó trời đầy nắng đến nỗi cô bé bên Traphaco đề nghị lùi giờ tư vấn lại một tí để trời mát hơn.
trái tim thắt lại trước khi tiếng sấm tiếng sét ùn ùn dội vào màng tang đánh vào ngực, cơn mưa không rơi xuống ngay, cơn gió không thể đừng trốn chạy
ta ở lưng trời rợn óc bủn rủn ngã vào hư không

làm sao cầm được một bàn tay
để đứng trong chông chênh này
.

Cơn dông hung bạo quất những giọt nước vào mình. Cũng may là nhanh trí bảo tụi thằng Ngọc, Thư, Duy lấy 2 chiếc bàn úp lại để che amli, loa, dây nhợ vẫn còn dăng dăng trên sân khấu. Chỉ vài phút mình đã ướt sũng. Lo quá, gian BSA không biết thế nào. Cúp điện. Trú mưa trong gian Đại Đồng Tiến được một chút thì run. Anh bạn bên Traphaco cười, đẩy mình vào sâu trong gian hàng: "răng đánh bò cạp rồi, lạng quạng là bệnh đó nghen bạn". Mình cầm điện thoại nhắn tin cho con Quyên mà ko thấy nó trả lời. Đành chạy ào về. Cả 3 chú nhóc đang đứng giữ 2 tấm mành chống đỡ với từng cơn gió quật ầm ầm bên ngoài.
Tay cầm điện thoại báo tình hình thường xuyên cho sếp. Gian hàng bị sập, trụ totem, logo HVNCLC ngã đè lên hàng rào. Anh Trực, Hải, Tuấn chạy băng băng trong mưa. Mấy anh em thợ điện hộc tốc. Mình bương bương qua mấy vũng nước lớn. Thấy cần làm thì làm vậy thôi, không nghĩ nhiều, DN bị thiệt hại chắc cũng chẳng ít.
Xẹt qua, xẹt lại ở các gian hàng đến khi bộ đồ khô luôn mà không biết.
Tự nhiên thấy chông chênh thật.

Sau một chuyến đi



Sáng nay thiệt giỏi. Thức dậy sớm để làm file báo cáo cho sếp. 3h nhưng chắc sếp cũng thức rồi.
Tự nhiên nhớ chuyến công tác Nha Trang vừa rồi.
Đầu tiên là được đi tàu lửa (so với nhiều phương tiện di chuyển thì mình vẫn thích tàu lửa nhất), xình xịch, xình xịch... Lần cuối đi tàu là lên Lào Cai, thoắt cái đã 4 năm rồi, khi ấy mình là cái rơ-moóc của anh Kiên, chị Trang.
Có bạn tiễn mình ra ga và suýt khóc, haha. Cứ như mình sẽ đi định cư ở vùng đất xa vời nào đó vĩnh viễn vậy. Đúng là ủy mị ghê.
Ngồi với sếp và bạn Việt Nga trên tàu, cái máy lạnh lạnh thiệt là lạnh làm ai cũng có nhu cầu chui vào chăn mà ngáy. Bạn Khánh ở toa 12 chạy sang rủ rê mình vào canteen. Cũng may, không thì lăn ra ngủ - phí thời gian.
Cái cảm giác ngắm tất cả mọi vật trượt đi dễ làm lòng chùng lại, con tàu sẽ đi qua bao nhiêu thứ trên đừơng: hàng cây, con sông, cây cầu, những ánh đèn leo lét từ những căn nhà bên đường, ánh sáng chập chờn đâu đó phía xa xa, cánh đồng sẫm màu... Mọi thứ không khó đoán lắm dù bên ngoài trời tối. Cái khó là thử đoán xem mình sẽ đi về đâu? cuộc đời mới 30 năm của mình cũng đã trải qua kha khá chuyện, không đếm hết tốt - xấu (chắc tốt nhiều hơn vì mình vẫn thấy mình là kẻ may mắn mà)nhưng để biết đích đến của nó chắc cũng không dễ dàng chút nào, không như con tàu này, đích của nó là bờ biển đẹp thuộc hàng nhất nhì Việt Nam.
7 ngày khác nhau của hội chợ trong cái nắng, gió và mùi cát biển. Cái thú đi bơi, thả nổi nguời trên mặt nước buổi sáng quả là không thể kiếm thấy ở TP.HCM (hay mình lấy quách anh chàng nào đó ở Nha Trang để có cớ tắm biển, hihi). Tự nhiên cũng nhớ kỷ niệm ở Nha Trang với một người bạn... lội nước ra Hòn Chồng, chỉ có biển, có gió và có bạn.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Khôn thứ nhất: cần dịu dàng nữ tính, bớt tháo vát đi (bạn Nga nói vậy)để người khác làm giúp mình chứ dại gì cứ è cổ làm hoài. Uh, vụ này cũng có lý. Hậu quả: trễ tàu, phải bỏ tiền ngu mua lại cái vé khác mà còn phải đi tàu chợ, chậm và có mùi là lạ.
Khôn thứ hai: nhận ra là bạn Hải bên Hàng Việt rất có hiếu với mẹ, hóa ra cái sự từ chối ăn nhậu, đàn đúm với nhóm là có căn nguyên (căn nguyên khiến bạn bị mang tiếng là chị Hải).
Khôn thứ ba: đàn ông rất thực dụng, họ nhìn phụ nữ rất trần tục (mặc dù anh Tuấn chuyên gia khẳng định đó là bản chất sinh học chứ không phải trần tục theo nghĩa mình nói).
Khôn thứ tư: biết thêm mớ chuyện bà tám của mấy ông DN như ông Thanh - Tân Hiệp Phát
Khôn thứ năm: được lòng một vị chuyên gia khó tính như ông Tuấn, thân tình hơn với ông Huệ, và bị ông Chính dùng ánh mắt chọc ghẹo (không dễ vậy đâu anh trai).
Khôn thứ sáu: ngày cuối tự cho phép mình relax hết 2 tiếng đồng hồ trên bãi biển (tức là ngồi trứơc biển, sau lưng hội chợ mà không thèm nhớ gì công việc), được anh Sơn thợ điện lịch sự che nắng cho, định từ chối nhưng nhớ ra cái khôn thứ nhất nên chặc lưỡi, kệ, để mấy ổng thể hiện làm đàn ông.
Khôn thứ bảy: chà nhiều khôn quá, cột lại bỏ túi làm cẩm nang, mai mốt có chiện, mở ra xem.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

Kết luận

"Mở bài tốt, thân bài trình bày súc tích, có cách gợi ý hấp dẫn, lôi cuốn, kết luận hay"

Mình vẫn là đứa viết văn tốt, lời khen như vậy chắc lưu trong khá nhiều bài tập làm văn của mình ngày còn đi học. Giờ nghĩ lại mấy trò viết văn ấy hóa ra chỉ là trò mèo so với việc viết bài cho cuộc đời mình.
Con Quyên cứ mắng suốt "mày làm gì cũng tốt, chỉ có cái kết luận là làm hổng xong, mà cái đó hổng xong thì làm sao mở bài cho cái khác".
Chắc nó nói đúng. Nên tự định ra thời hạn của mình để kết luận cho một số thứ chứ. Con số 30 không phải đáng sợ cho sắc đẹp của phụ nữ mà đáng sợ vì nó cảnh báo mình đã ở chặng giữa của cuộc đời. Có vẻ như mình còn tung tăng quá chăng?

Công việc: cần có tập trung để bắt đầu kinh doanh một thứ gì đó???
Học hành: phải gắng đi học lại
Tình cảm: khó thiệt

Mình cần cái kết luận đúng nghĩa (chưa cần tốt hay xấu)

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

CUỐI CON ĐƯỜNG ĐƠN CHIẾC


Đinh Thị Thu Vân

Ðừng dối em, anh có một trái tim biết khóc
Một trái tim khao khát vỗ về
Trái tim non trái tim mềm quá thể
Trước em mà, sao nỡ giấu che đi?

Anh dối em, em nhầm lẫn thì sao
Ai chia sẻ khoảng đời riêng gió bão
Anh yêu dấu, khép làm chi cánh cửa
Ngõ đời anh, em đứng đợi lâu rồi

Ngõ đời anh xao xác lá vàng rơi
Em đứng đợi bao mùa, không dám nhặt
Lá xanh cho người, về với em lá úa
Lá bây giờ lá của em chưa?

Của em chưa nỗi buồn sâu đáy mắt
Câu thơ bay trong giấc ngủ chập chờn
Của em chưa ngọt ngào anh đánh mất
Những trưa chiều hoang lạnh lắm cô đơn?

Anh của em chưa - câu hỏi đắng tâm hồn
Em đơn chiếc vỗ về em mấy bận
Ôi hạnh phúc dẫu phía nào xa thẳm
Cuối con đường tìm kiếm, vẫn còn anh!

Cuối con đường đơn chiếc, em tin
Anh sẽ đợi chờ em, sâu đáy mắt
Anh sẽ đợi chờ em, trái tim non biết khóc
Xao xác lá vàng em nhặt giữ riêng em.

Thứ Ba, 2 tháng 6, 2009

Cuộc sống cứ thay đổi hằng ngày. Và cái sự thay đổi của mình xem ra chẳng là gì so với cái thế giới đầy biến động này. Chiều nay ngồi nhìn xe cộ xuôi ngược ở Nhà hát thành phố (chính xác là ở cạnh thôi vì họ hổng cho ngồi ở chỗ đẹp đẽ đó nữa), thấy mình còn hạnh phúc hơn cả khối người đang chạy cuồn cuộn ngoài kia.

Có người căng thẳng chạy đi làm tiếp (chắc đi khách)

Có người về với gia đình

Có người hối hả đến nơi để "chén chú chén anh"

Có 2 người ( và tương tự thì nhiều) chạy lanh quanh tận hưởng cái hạnh phúc của tình yêu (chẳng cần đợi thứ 7 máu chảy về tim)

Hẳn là nhiều người khác chạy làm tùm lum chuyện mà có là thần cũng hổng biết hết
Và có người ngồi bâng quơ...như mình (chắc giả bộ làm thần đoán coi mấy người chạy ngoài kia làm gì??? rảnh thiệt)


(tối về phải làm cho xong cái dự toán chi phí của hội chợ, haizzz)

MINH MÓM NHỚ A10


Sáng nay bắt gặp đoạn lề đường rụng đầy hoa phượng. Ngơ ngác nhìn cành phượng rung rinh mà nhớ ra là hè rồi. Cái đoạn đi học mà thấy hoa nở là biết sắp thi, biết sắp có 3 tháng ăn chơi "trác táng" (nghe đâu bây giờ người ta cắt còn 2 tháng thôi). Mình vẫn nhớ cái chuyện leo lên bệ cửa sổ, chân đặt lên mái ngói để ngồi tám, hát hò vớ vẩn với thằng NBS. Cái cửa sổ to, rộng và đầy nắng. Ở trường Minh Khai, mỗi khi đóng cửa sổ lại thì không có ánh sáng hay âm thanh nào lọt vào (hơi ghê ghê, nhất là sau khi được nghe nhiều giai thoại thêu dệt).
Cả đời người ta hẳn đã đi qua rất nhiều ô cửa, ô cửa nơi làm việc mới, ô cửa ngôi nhà mới của mình, ô cửa phòng tân hôn chẳng hạn... Có thể tất cả ô cửa sẽ thật đặc biệt nhưng cái ô cửa đầy nắng, trong suốt ấy chắc chẳng thể nào tìm thấy được ở đâu khác.
Bây giờ thời gian chỉ được người ta khái niệm trong checklist của dự án, trong một khóa học,trong một vòng quay vốn...

MINH MÓM NHỚ A10 KINH KHỦNG

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2009

Cái nợ

Chuyện là cơ quan mình đang là chủ nợ, mà con nợ thì toàn những doanh nghiệp lớn hẳn hoi (ai nói người giàu giàu là coi chừng lầm vì họ cứ là con nợ như thường, đứa "vô sản" có khi mới là giàu vì nó chẳng nợ ai cả - như mình chẳng hạn).
Sếp nói khi nhắc đến món nợ, lãnh đạo doanh nghiệp - một ông bự chảng, xài tiền tỷ vào cả đống quảng cáo trên tivi- cười nói: đó là "lỗi của chị", không nhắc người ta trả nợ thì làm sao biết đường trả. Kể ra cũng đúng. Trách nhiệm đòi nợ là của mình mà. Còn người mắc nợ đâu có trách nhiệm trả hay nhớ phải trả.
Ngẫm ra cái đứa nghèo rớt mùng tơi, gắng không mang nợ, mà lỡ vận cái nợ vào người thì cứ lo ngay ngáy kiếm tiền để trả. Cái món tiền "cỏn con" ấy nhưng có khi thành ra ám ảnh, ăn không ngon ngủ không yên.
Còn người giàu, nhiều tiền quá nên món nợ cũng là "cỏn con" - không đáng nhớ tới. Có ai nhắc đến thì vẫn rất "tự trọng" là tui dư tiền trả chứ quỵt chi vài đồng bạc lẻ đó. Chủ nợ rúm ró trước con nợ lớn của mình. Con nợ có cái "quyền trả nợ" và chủ nợ chỉ có "nghĩa vụ đòi nợ" (con đòi được không thì chuyện hạ hồi phân giải).
Hổng hiểu người giàu tự trọng đến đâu. Nhưng cái câu chuyện cuối là một ông bự bự (thuộc đại gia trong làng bánh kẹo) từng nói: công ty quảng cáo nào muốn quảng cáo cho ổng thì phải ứng toàn bộ giá trị hợp đồng trước sau đó ổng sẽ "từ từ trả" nếu thấy hài lòng. Ổng tự hào ổng rất thành công vì bằng chứng là ổng rất giàu...
haizzz
Chừng nào thì mới đòi được nợ đây???