Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

sự thật và niềm tin

Đầu tiên là chuyện sự thật lịch sử và niềm tin dân tộc.
Thật ra thì tôi cũng không rõ tôi cảm thấy thế nào ngay khi biết anh Lê Văn Tám hay chị Võ Thị Sáu là không có thật. Hay tôi đã từng nghe qua nhưng đã quên.
Tôi chỉ nhớ là tôi thích anh Lê Văn Tám. Bởi vì với tôi thì hành động tự sát chỉ có hoặc là rất ngu hoặc là rất dũng cảm. Chết cháy lại càng là sự lựa chọn vĩ đại, ý tôi nói là nó đau đớn ghê lắm.Tôi cũng thích bài hát anh Lê Văn Tám nữa. Hồi đó tôi hát suốt.
Tôi cũng luôn nhớ là tôi yêu chị Võ Thị Sáu lắm. Bởi vì chị là chị, tức là phận đàn bà con gái. Tôi ở thời đó tôi nhất định cũng chọn con đường như chị. Năm lớp 6 tôi còn đóng vai chị Sáu diễn kịch trong trường. Tôi thấy tự hào lắm.
Tôi còn nhớ có anh nào đó lấy thân lấp lỗ châu mai, một ai đó lấy thân chèn xe tải đạn, cả em nhỏ như Kim Đồng hay Lượm nữa. Tôi có lẽ nhớ sai tên, lẫn lộn người, nhầm câu chuyện. Nhưng cái tôi luôn nhớ là tôi thích những con người đó, thích chọn lựa của họ, thích lý tưởng của họ, thích mục đích sống còn và chiến đấu của họ.
Cho nên, tôi tin rằng dù họ có thật hay không thì tôi cũng sẽ hành động như họ và nhiều người Việt Nam khác cũng sẽ hành động như thế để bảo vệ mảnh đất và những con người mà chúng ta yêu thương.

Sự thật đau lòng và niềm tin cuộc sống cũng thế.
Cuộc sống của tôi màu trắng, không phải màu hồng cũng không phải màu đen. Tại tôi thích màu trắng hơn màu hồng với màu đen.
Tôi đã không đọc báo Công An hay những mẩu tin kiểu đó lâu lắm rồi. Có quá nhiều vụ giết người, cướp bóc, cưỡng hiếp, buôn lậu, tham nhũng, vân vân và vân vân. Dù là để bảo vệ bản thân thì tôi cũng chẳng cách nào nhớ hết được những kẻ đó tên gì, mặt mũi ra sao và hoạt động ở khu vực nào, nói chi đến việc đọc xem tụi đó bị bắt như thế nào và bị xử phạt ra sao càng chẳng có ý nghĩa với tôi. Tôi cũng đã không đọc chuyện anh hùng bắt cướp lâu lắm rồi. Bởi vì tôi cũng có giúp gì được cho gia đình họ đâu.
Tôi không quan tâm nếu một bác cấp cao nào đó đích thân trao tặng nhà tình thương nhưng sẽ rưng rưng khi vô tình đọc biết một ai đó nhảy xuống nước lũ cứu người. Tôi không cho tiền ăn xin nhưng luôn đem đồ ăn cho bọn con nít đứng ở bùng binh Lăng Cha Cả và sẽ quay ngược đầu xe để cho tiền một người phụ nữ ngồi ôm con khóc nức nở ở góc đường. Dù biết đâu tụi nhỏ chê phần ăn dư tôi mang cho đó hay người phụ nữ kia chỉ giả vờ khóc thì cũng có gì lạ đâu. Sự thật cuộc đời có thiếu đâu những chuyện lừa lọc dối gạt.
Tôi sống như thế đó mà thấy cuộc đời thật nhẹ nhàng. Tôi chẳng thà cứ cả tin chứ không muốn sống đa nghi ngờ vực. Và nếu một ai đó phản bội lòng tin của tôi thì tôi sẽ không tin họ nữa mà thôi. Đâu cớ gì vì một điều gì đó mà mất lòng tin đối với cuộc đời và với cả bản thân mình

Không có nhận xét nào: