Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Nỏ thần

"Tôi kể chuyện xưa nàng Mỵ Châu
Trái tim lầm chỗ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm bể sâu"

Mình vẫn thích truyền thuyết ấy nên dù có hơn bận bận nhưng tri kỷ rủ đi thì... cũng ráng đi. Khách quan mà nói nội dung kịch này vậy mà đầy đặn hơn Ngàn năm tình sử. Nó chỉ thua vì đầu tư cho phần kỹ xảo hơi yếu, phục trang và sân khấu cũng vậy, mà nhất là PR chưa tốt lắm nên kịch có vẻ không "hot".
Bỏ ngoài những yếu tố hình thức thì nội dung của nó khiến mình cứ băn khoăn. Rõ ràng khi bàn luận thì mình chỉ đùa nhưng hóa ra mình nghĩ vậy thật.
1/. Người Việt Nam đã xài hàng hiệu...Trung Quốc (mà khả năng là hàng nhái) từ lâu rồi: áo lông thiên nga
2/.Gián điệp kinh tế: Trọng Thủy
3/. Con gái Việt Nam chuộng chồng ngoại là cũng từ vụ này
4/. Bảo Quốc rất đẳng cấp vì những đoạn độc thoại, đại loại trong hòa bình, nguời ta dễ mất cảnh giác, dễ bị lừa phỉnh bởi nhiều thứ vật chất mà quên đi kẻ thù rình rập sau lưng, cứ nghĩ đến hòa hiếu một cách ngây thơ thì.. chết chắc.
Nói cho to tát là chuyện Hòang Sa - Trường Sa với 16 chữ vàng của Trung Quốc. Cứ phải luôn nhớ rằng cái anh Ba Tàu ấy không bao giờ ngừng tham, không bao giờ ngừng hiểm ác. Phải luôn mở mắt to để canh chừng ảnh, phải luôn minh mẫn để hiểu ảnh muốn gì. Cái mưu đồ của ảnh trải cả 1000 năm thì dễ gì mà ảnh quên nó trong chốc lát. Chỉ có ngu mới tin chúng ta sẽ là "láng giềng tốt".
Buồn cười nhất là tự nhiên mình nghĩ, phải chi ông An Dương Vương nói "chỉ trong mấy tuần trăng mà chúng ta mất Hòang Sa - Trường Sa" chắc vở kịch khỏi diễn, còn diễn viên chắc đi tù hết luôn...

(hú hồn, load hoài không được, cứ nghĩ là "mấy ổng" chặn hết toàn bộ cái gì có nhắc đến Hoàng Sa - Trường Sa, chữ nhạy cảm mà)

Không có nhận xét nào: