Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

một chiều trốn việc

Chiều trốn việc. Lang thang ngoài đường. Ra nhà hát thành phố - chỗ lãng mạn nhất thành phố, bị đuổi và vì cũng chẳng có ai ngồi cùng, đành chạy lòng vòng.
Giờ này chưa phải là giờ tan tầm mà sao cũng đông người quá. Ai cũng vội.
Chợt nhớ sáng nay, viếng đám tang (mở đầu một ngày bằng một việc buồn rồi, haizzz). Đến vội vàng, đi vội vàng, chả đủ thời gian để kịp an ủi, chia sẻ gì. Nhận được tin chị mất mà không ghé sớm hơn được để đến nỗi phải hấp tấp thắp nhang trước giờ động quan. Lại tặc lưỡi tự nhủ: tại bận quá. Hổng biết ngụy biện vậy thì có nhẹ lòng hơn không mà cứ thấy nhói nhói khi nhìn con chị ngơ ngác đội khăn tang, mới hơn tuổi rưỡi thì làm thế nào mà biết chết là gì.
Cuộc sống sao ngắn ngủi và mong manh đến vậy, chắc cũng phải vội lên vì không thì lại không có thời gian để làm gì hết...
Nhưng kệ, cứ để hôm sau, hôm nay thì chầm chậm được hông??? mình hết năng lượng rồi

Không có nhận xét nào: