Thứ Năm, 17 tháng 12, 2009

Bão

Cơn bão nghiêng đêm
Cây gãy cành bay lá
Ta nắm tay em
Cùng nhau qua đường cho khỏi ngã
Cơn bão tạnh lâu rồi
Hàng cây xanh thắm lại
Nhưng em đã xa xôi
Và cơn bão lòng ta thổi mãi
Tế Hanh


Bão ghê thật, đêm phải nghiêng ngả, cây gãy, cành bay lá. Thế mà chỉ cần ta có nhau, tay trong tay thì không cơn bão đời nào có thể thổi bay ta được. Chỉ cần tay trong tay, ta "không thể ngã".
Bão tan. Mọi vật hồi sinh. Vậy mà mất nhau vì: ta đã không nói thật hết lòng mình, còn người đã không đủ kiên nhẫn.
Bão lòng mới thật dữ dội, có lẽ không bao giờ ngừng...

Bão lòng mình có thể dừng không nhỉ, có thể dừng sau đêm thức trắng ấy???