Thứ Ba, 21 tháng 4, 2009

tôi buồn như thể - tôi chính là tôi



Hay thiệt hén.
Khi được yêu - người ta "vui như thể tôi chẳng là tôi". Người ta phơi phới như xài doping và không còn con người cũ nữa, người ta đẹp hơn trong mắt mọi người và với bản thân. Bằng chứng là người ta nhìn ngắm trước gương nhiều hơn, chăm chút áo quần, và người ta làm dáng mỗi khi bắt gặp ánh mắt của người yêu. Và người ta không còn là chính mình nữa

Và cũng hay thiệt hén
Khi không còn được yêu - người ta "buồn như thể tôi chính là tôi". Người ta không thèm đếm xỉa xem trước đây mình thế nào, không thèm nhúc nhích bản thân vì không có động lực phấn đấu.Người ta làm cái chuyện vớ vẩn như ngồi đếm lá, nhìn thời gian trôi, tiếc nuối tình yêu. Bản thân thì luộm thuộm, rêu mốc, tâm hồn như khu vườn toàn cỏ dại, lá rơi đầy... và chỉ còn có thế thôi.
Khi buồn đến vậy người ta đối diện với bản thân

Trải qua rồi mới thấy cái bài hát hay thiệt...

Không có nhận xét nào: