Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2009

Đơn độc


(Nguoi_thuong)

Có những lúc em phải tới một mình,

Những con đường lại cứ dài quá thể!

Đêm thành mưa, và ngày còn hơn thế,

Vỗ nhịp nhàng những tiếng chẳng say mê.


Biết anh vẫn chờ ở phía xa kia

Con đường không còn dài, nhưng mệt mỏi,

Như những đám mây cõng mặt trời gắng gỏi

Nghe tiếng nước rồi, có thấy dịu niềm mong?



Em đi về phía anh, đi về phía mênh mông

Bằng những ảo ảnh đã hoá thành cuộc sống,

Hãy đón em với vòng tay ấm rộng

Và nụ hôn dài,

... dài đến triệu năm không?


Cũng thật kỳ lạ. Có hai khoảnh khắc khác nhau nhưng cho người ta cùng một cảm giác.

Khi 2 người hạnh phúc ngập tràn, dù quanh ta thế giới đang ồn ào đến thế nhưng dường như tất cả tan biến. Chỉ có ta và ta.

Khi cô đơn, dù quanh ta thế giới cũng vẫn vậy nhưng cũng chỉ có... ta và ta.

Không có nhận xét nào: